Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Em chờ anh ở nơi sâu thẳm


Phan_4

Phong Ấn lấy tay sờ lên môi, mắt dán lên màn hình, cổ họng bắt đầu khô đắng. Anh quả thật cũng thấy hơi khát, nhưng rõ ràng cái “khát” của anh không giống như cái khát của Lôi Vận Trình. Kể từ sau khi chia tay với Hạ Viêm Lương anh chưa từng yêu một cô gái nào một cách nghiêm túc, từ đó đến giờ sống những ngày như nhà sư. Không phải vì xung quanh không có con gái, xét ra cho cùng thì anh thà dành nhiều thời gian cho việc bay lượn còn hơn là dành cho chuyện yêu đương. Mấy năm trời chẳng thấy gì, sao họ đột nhiên cảm thấy cô đơn?

Nghĩ kĩ lại thì có lẽ bắt đầu từ cái hôn với Lôi Vận Trình, sau lần ấy, dường như có thứ gì đó bắt đầu biến đổi khe khẽ trong anh, là một thứ gì đó khiến cho người ta khó nắm bắt, hơn nữa rất có thể nó đã vượt quá tầm kiểm soát của anh.

Lôi Vận Trình bê hai cốc coca, chậm chạp quay lại: “Của anh đây, cốc này có đá đấy!”

Phong Ấn đón lấy cốc coca, đặt lên tay ghế: “Cho đá không chưa đủ, anh còn phải cho thêm gia vị nữa!”

- Uống coca ai lại cho gia vị?

- Có chứ! – Phong Ấn cầm lấy cốc của cô, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình ra hiệu bảo cô ngồi gần lại. Lôi Vận Trình chẳng chút nghi ngờ, ngồi dịch lại chờ anh trả lời thắc mắc, nào ngờ chỉ thấy mắt anh chợt hiện lên vẻ tinh quái, tiếp đó cô cảm thấy eo mình bị siết chặt, Phong Ấn dùng sức kéo cô vào lòng mình, siết chặt cái cằm cô và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô: “Nhưng mà phải thêm vào từ chỗ em kìa!”

Lôi Vận Trình còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh cắn một cái vào tai, cảm giác đau nhói lan tỏa ra toàn thân. Phong Ấn nhanh tay bịt chặt miệng khiến cho cô không phát ra tiếng kêu, sau đó khẽ nhả ra, dùng môi ngậm vào dái tai cô: “Nhỏ thôi, để người khác nghe thấy họ lại tưởng mình làm chuyện bậy bạ!”

Cô mở to mắt, cảm nhận đôi môi đang mút tai mình, men theo cổ trượt xuống dưới, xuống vai, rồi xương vai xanh của cô. Đôi môi càng lúc càng nóng, nụ hôn càng lúc càng nồng nàn. Phong Ấn ấn chặt cô xuống ghế, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve eo cô.

- Anh đã báo sớm là em chọn nhầm phim rồi mà em không tin, giờ anh “nóng lên” rồi, em có thấy mình cần phải chịu trách nhiệm về chuyện này không hả?

Đầu óc Lôi Vận Trình như muốn nổ tung, tuy nhiên bộ não của cô nhanh chóng trở lại hoạt động bình thường. Anh lại…

Lí trí hiểu rõ nên từ chối nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo lời sai khiến, đầu óc cô ong ong, tiếng động trong bộ phim như nhạt nhòa đi, bên tai cô chỉ còn nghe thấy giọng nói trấm ấm và hơi thở có hơi gấp gáp của anh. Anh lấy tay vuốt ve đôi môi cô: “Giả sử nếu tối đó anh không biết là em, chúng ta chắc chắn không chỉ dừng lại ở một nụ hôn. Trình Trình, anh là đàn ông, em biết chứ?

- Đương nhiên là em biết… - giọng nói của Lôi Vận Trình hơi run run, lồng ngực phập phồng.

- Em biết, nhưng em không hiểu đàn ông! – nụ hôn của Phong Ấn từ từ dừng lại, kéo lại cái dây áo trên vai cô rồi búng nhẹ vào chóp mũi cô một cái, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngây dại của cô: “Em có từng nghĩ em thích anh vì cái gì không?”

- Em…

Phong Ấn giữ chặt lấy môi cô: “Tạm thời đừng trả lời vội, hôm nay anh nhận lời đưa em đi chơi, chơi đã rồi chúng ta sẽ bàn về chuyện này. Phải chơi hết mình, nhớ chưa?”

Lôi Vận Trình gật đầu, Phong Ấn bẹo má cô vẻ yêu thương: “Ngoan lắm!”

Chương 2: Em yêu anh hơn bất cứ ai

Cố gắng xem đến hết bộ phim, Phong Ấn không có hành động gì quá đà với cô nữa. Lôi Vận Trình không hiểu tại sao anh lại đối xử với cô như vậy, trong lòng vừa rối bời vừa xấu hổ, còn có một chút cảm giác không nói thành lời được. Không phải là khó chịu với sự động chạm của anh, chỉ cảm thấy có gì đó rất ngại ngùng.

Lôi Vận Trình theo Phong Ấn đến một quán bar, đây là lần đầu tiên cô đến những nơi như thế này, tiếng nhạc chát chúa, ánh đèn nhập nhòe cùng với những cơ thể lắc lư theo tiếng nhạc điên cuồng, đủ loại thanh niên nam nữ đều thả mình trong không khí náo nhiệt mà cô chưa từng nhìn thấy. Nơi đây đối với cô là một thế giới khác, tràn đầy mới mẻ và cám dỗ.

Phong Ấn dẫn cô đi thẳng lên tầng, rẽ trái rẽ phải rồi dừng lại ở trước một phòng Vip: “Bên trong toàn là người lớn hơn anh, nhưng đã đến đây rồi thì chẳng ai để tâm đến tuổi tác của em hết, chỉ có sự phân biệt đàn ông và đàn bà thôi, em hiểu ý anh chứ?”

Lôi Vận Trình định mở miệng nói gì đó nhưng đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra từ bên trong, một người đàn ông xuất hiện trước mặt hai người.

Nụ cười trên mặt Lục Tự như đông cứng lại khi nhìn thấy Phong Ấn, ngay lập tức anh ta bẻ các khớp tay răng rắc rồi chỉ một giây sau đã vun nắm đấm về phía Phong Ấn. Phong Ấn dường như đã biết trước rồi nên chỉ giật lùi ra sau đồng thời giơ chân tung cước vào mặt Lục Tự. Anh ta không buồn né tránh mà với tay kéo Lôi Vận Trình đứng bên cạnh đang căng thẳng quan sát ra trước mặt, che chắn cho anh ta.

- Bỉ ổi quá đấy! – vừa thu chân lại vừa mắng một câu, Lục Tự chẳng hề nghĩ vậy, thô lỗ đẩy Lôi Vận Trình ra, tiến lên trước ôm lấy Phong Ấn.

- Thằng ranh thối tha, gặp mày khó như lên trời ấy!

- Thôi đừng có như đàn bà thế, chẳng phải gặp rồi đây sao?

Phong Ấn vung tay cho anh ta một đấm, còn kéo Lôi Vận Trình vẫn chưa kịp hoàn hồn vào lòng: “Nhớ cho kĩ người này, anh ta tên là Lục Tự, là người mà anh ghét nhất học viện hàng không đấy!”

Lúc này Lục Tự mới chú ý đến kẻ mà anh ta vừa dùng làm bia đỡ đạn, ánh mắt sắc bén lướt từ đầu đến chân cô, hết nhìn sang Phong Ấn lại nhìn sang Lôi Vận Trình, khóe môi cong lên vẻ trêu cợt, phản ánh vẻ bất cần: “Ban nãy có làm em sợ không?”

Lôi Vận Trình thực ra rất bực mình, chỉ có điều vì nể mặt Phong Ấn mới cố gắng chịu đựng: “Vẫn ổn, sợ thì không có sợ, chỉ có điều em muốn biết là bởi vì không đánh lại Phong Ấn nên mới lợi dụng em phải không?”

Lục Tự cười tinh quái, nhướn mày với Phong Ấn: “Cô bé này đanh đá gớm nhỉ, gái của mày đấy à?”

- Liên quan quái gì đến mày! – Phong Ấn nới tay quàng qua vai Lôi Vận Trình, trong khoảnh khắc, cái tham vọng chiếm hữu bỗng hiện ra ngoài.

- Nếu không phải người của mày tao nghĩ chắc mày không để bụng chuyện tao chốt hạ đâu nhỉ? – Lục Tự thản nhiên nói, chẳng hề để tâm đến chuyện nói như vậy có gì không ổn.

Nguồn ebook: https://www.

Phong Ấn nhổ bọt vẻ mỉa mai rồi quàng vai Lôi Vận Trình đi vào bên trong: “Thế thì phải xem mày có cái bản lĩnh ấy không đã!”

Lôi Vận Trình không khỏi nhíu mày, ngoảnh đầu lại nhìn Lục Tự đang nheo nheo mắt, nụ cười nhếch mép của hắn ta khiến cho Lôi Vận Trình cảm thấy có chút bất an.

Tất cả những người trong phòng đều rất thân với Phong Ấn, trong đó có một người đàn ông tên lại Chu An Đạt, là ông chủ của nơi này. Lúc Phong Ấn giới thiệu Lôi Vận Trình với mọi người, anh ta là người huýt sáo to nhất: “Được lắm Phong Ấn, đây là thiên kim nhà họ Lôi, cậu lừa được cô bé mà không sợ bố cô ấy bằm nhuyễn cậu ra à?”

- Vì thế nên làm phiền các vị giữ bí mật cho em, nếu không em toi mạng thật đấy! – Phong Ấn nửa đùa nửa thật, Lôi Vận Trình hiểu rõ anh nói vậy chẳng qua là để cho cô một thân phận thích hợp trước mặt mọi người mà thôi.

Lôi Vận Trình không hiểu tại sao ở một nơi tối tăm như thế này mà Chu An Đạt còn đeo kính râm. Phong Ấn quay sang nói với cô: “Thói quen của anh ta ấy mà, cho nó oách!”

Thật không ngờ lại nghe được đáp án này, cô phì cười, vô tình bắt gặp một ánh mắt “rừng rực như lửa” từ phía đối diện.

Lục Tự tay cầm cốc rượu, thư thái dựa vào ghế sô pha, thích thú ngắm nhìn cô, lúc ánh mắt chạm phải ánh mắt của cô, hắn ta liền nhìn đi chỗ khác: “Phong Ấn đến rồi, chúng ta đâu thể cứ ngồi nói chuyện không thế này, chơi trò gì kích thích chút đi!”

Câu này vừa cất lên, cả phòng đã phấn chấn hưởng ứng, Phong Ấn cũng nhếch môi nói: “Được thôi, tôi chơi đến cùng!”

Lục Tự đặt cốc rượu xuống, hơi ngả người vế phía trước: “Cô em cũng phải chơi cùng đấy!”

Phong Ấn choàng qua vai Lôi Vận Trình, mỉm cười càng rạng rỡ: “Không thành vấn đề!”

Nói là kích thích chứ trò chơi rất tẻ nhạt. Mỗi vòng sẽ chọn ra một hoàng tử hoặc công chúa, bị bịt mắt và bốc số, ai bị bốc trúng sẽ được người ngồi bên tay phải của mình đưa ra hai câu hỏi, trả lời không được hoặc từ chối trả lời hoặc đáp án không được tán thành sẽ bị phạt. Mỗi câu hỏi sẽ có hai cơ hội trả lời, lần thứ hai mà qua ải thì không ai bị phạt, nếu vẫn không thể qua ải thì cả hai cùng phải chịu phạt.

Lôi Vận Trình nhìn bọn họ chơi mấy vòng, càng lúc càng cảm thấy kinh ngạc. Chu An Đạt là thảm nhất, bị hoàng tử bốc phải đến mấy lần là bị phạt ngần ấy lần, đến cuối cùng ngay cả cái quần cũng chuẩn bị bị lột ra. Anh ta bức xúc đến mức ném luôn cái kính xuống rồi lại cúi xuống quay vòng vòng. Nhìn thấy Lôi Vận Trình đang ngây người ra, anh ta liền nói: “Đến lượt em đấy Lôi tiểu thư!”

Lôi Vận Trình bị kéo lên cái ghế sô pha ở chính giữa, bịt mắt lại, Chu An Đạt đưa ra cái hộp đựng lá thăm đến trước tay cô: “Em rút đi, xem xem kẻ nào xui xẻo!”

Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay ra đảo các lá thăm lên.

Những người ngồi bên dưới sau mỗi vòng đều đổi chỗ ngồi để tránh bị ăn gian. Lần này Lục Tự ngồi ở ngay bên cạnh Phong Ấn: “Hạ Viêm Lương về rồi, có biết chưa?”

- Gặp mặt rồi! – Phong Ấn hỏi vặn lại: “Thế còn vị kia của nhà mày thì sao?”

- Mày nói ai? Giải tán từ sớm rồi, lần này về nhà tao lại sắp xếp cho tao đi xem mắt chứ, mày đến mức đó chưa? – Lục Tự liếc mắt nhìn Lôi Vận Trình, nói: “Cô bé này cũng không tồi, chỉ có điều hơi non, trông thì ngoan ngoãn nhưng có vẻ ghê gớm, cái miệng chua ngoa ra phết!”

Phong Ấn đắc chí nghịch bộ bài trong tay: “Đ không tồi!”

Lục Tự cười đểu cáng hỏi: “Hai người đến mức độ nào rồi?”

- Động vào cô ấy là bị bố với anh cô ấy giết chết đấy, tao thà bị rơi từ trên máy bay xuống còn hơn chết trong tay hai cha con nhà ấy!

Lục Tự cũng có loáng thoáng hay biết ân oán của hai nhà: “Mày có thích con bé không?”

Phong Ấn nhếch môi, đôi mắt phảng phất vẻ lạnh lùng tàn khốc: “Tao có đem người mà tao thích đến những nơi thế này không?”

Lúc này Lôi Vận Trình đã chọn được lá thăm: “Em chọn cái này!”

Nhìn rõ lá thăm rồi, Phong Ấn liền mở lá thăm ra, ném ra trước mặt bàn, đám thanh niên trước mắt đều ồ lên cười. Lục Tự lập tức vui mừng vỗ tay, thì thầm nói: “Vậy tao chốt hạ con bé này!”

Phong Ấn không nói gì, Lục Tự đương nhiên coi là anh ta thầm mặc nhận, giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, mỉm cười tuyên bố với Lôi Vận Trình: “Xin lỗi nhé cô em, em rơi vào tay anh rồi!”

Nghe thấy giọng nói là Lôi Vận Trình nhận ngay ra là Lục Tự. Lôi Vận Trình bất mãn bĩu môi: “Vậy thì mong anh nương tay cho!”, cô không được tháo bịt mắt nên không biết người cô bốc trúng là ai, chỉ hi vọng có thể thuận lợi trả lời hết hai câu hỏi, không để liên lụy đến người vô tội.

Lục Tự trầm mặc giây lát rồi nói: “Đối tượng em tặng nụ hôn đầu có ở trong này không?”

Phong Ấn chịu không nổi giơ chân đạp cho hắn một cái, mọi người liền phì cười. Lôi Vận Trình trả lời gần như chẳng cần nghĩ: “Có!”

Tiếng huýt sáo vang lên. Phong Ấn chống cằm nhìn cô vẻ chẳng liên quan. Lục Tự chẳng chút bất ngờ, xem ra thiên tình sử của con bé này rất đơn giản, hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình, tình cảm đặt nhầm chỗ rồi, chỉ có điều không sao, anh ta có thể uốn nắn được.

- Câu hỏi thứ hai không liên quan đến câu hỏi thứ nhất! – Lục Tự e hèm tượng trưng: “Em có hài lòng về kĩ thuật của Phong Ấn không?”

Vẻ mặt Phong Ấn trở nên rất hào hứng, dường như đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Không có liên quan đến câu một ư? Chẳng phải đang ám chỉ kĩ thuật hôn sao? Lôi Vận Trình nghiêng đầu băn khoăn: “Kĩ thuật gì?”

Mọi người bật cười ầm ĩ, Chu An Đạt là cười đểu cáng nhất, lớn tiếng hỏi Phong Ấn: “Cậu đừng nói là chưa giáo dục giới tính cho tiểu thư Lôi nhé!”

Lôi Vận Trình nghe mà không hiểu gì, chỉ biết ngây ra, mặt nóng bừng: “Xin lỗi, em vẫn còn đang đi học…”

Chu An Đạt quay người lại hỏi mọi người: “Đây có phải là lí do không? Có hài lòng với đáp án này không?”

Hài lòng mới lạ, cả đám lắc đầu, Chu An Đạt ngửa hai tay tỏ vẻ bất lực: “Đây là ý kiến của mọi người nhé!”, nói rồi liền trộn lẫn bảy, tám loại rượu lại với nhau đổ vào năm cái cốc to, đặt trước mặt Phong Ấn, lịch sự làm một động tác “mời”.

Phong Ấn bật ngón tay cái lên với anh ta: đúng là rất được, không làm anh chết vì rượu là không chịu buông tha! Tuy nhiên Phong Ấn vừa mới bê cốc đầu tiên lên, Lục Tự đã lên tiếng: “Đợi đã cô bé, em vẫn còn một cơ hội. Uống loại rượu này vào rồi không vào bệnh viện mới lạ, thế nên em nghĩ cho kĩ nhé!”

Câu hỏi của Lục Tự rất đơn giản, nhưng đối với Lôi Vận Trình mà nói thì đúng là thuộc dạng “nặng kí”, Phong Ấn bê cốc chờ đợi câu trả lời của cô. Lôi Vận Trình cắn chặt môi, lông mày nhíu chặt, cô có một cảm giác, người bị cô bốc trúng lại chính là Phong Ấn? Trong đám đông, chắc chắn có ánh mắt của anh đang hướng về phía cô.

- Em không biết… bọn em vẫn chưa… - cô lí nhí đáp. Lục Tự cố ý đến trước mặt, cúi xuống nâng cằm cô lên, hỏi: “Xin lỗi nhé, anh chưa nghe rõ!”

Lôi Vận Trình hít một hơi thật sâu: “Em không biết, bọn em chưa từng làm!”

Chu An Đạt la lên: “Không phải chứ? Phong Ấn, cậu ghê gớm thật đấy! Mặc dù Lôi tiểu thư có hơi nhỏ tuổi nhưng khuôn mặt cũng không đến nổi nào. Cậu kén ăn quá lại tổn hại đến thân đấy!”

Phong Ấn cười không ra tiếng: “Cậu nói gì thì là thế đi!”

Chu An Đạt biết chẳng còn trò gì thú vị đành vỗ vỗ cái hộp, nói: “Vòng tiếp theo đi!”

- Khoan đã! – Lục Tự giữ tay Lôi Vận Trình đang định tháo khăn bịt mắt ra: “Anh chưa hài lòng về cái đáp án này!”

Lôi Vận Trình chợt chột dạ, theo quy định thì chỉ cần có một người không đồng ý thì công chúa và cả người bị rút trúng sẽ bị phạt: “Nhưng mà em chỉ nói sự thật thôi!”

- Bất luận em nói thật hay dối, anh vẫn nói là anh không hài lòng! – Lục Tự xoa xoa cằm, nêu ra nội dung phạt: “Phong Ấn, nếu có phải vào bệnh viện thật thì tao chi tiền viện phí cho mày, đừng cố nữa, mau uống đi!”

Người bị cô rút trúng đúng là Phong Ấn.

Lôi Vận Trình tháo cái bịt mắt ra ném xuống đất, chạy đến đúng chỗ Phong Ấn, cướp lấy cái cốc: “Đừng uống!”

Phong Ấn tóm lấy cái cánh tay cô, lấy lại cái cốc: “Có nhớ anh nói gì với em không? Ở đâu thì có quy định riêng ở đó!”

Lôi Vận Trình còn chưa kịp nói thêm đã bị một cánh tay kéo lại, lưng va phải một lồng ngực rắn chắc. Giọng nói của Lục Tự vang lên trên đầu cô: “Đến lượt em bị phạt rồi cô bé, chúng ta cần ngồi riêng với nhau mười lăm phút đấy!”

- Tôi không thích! – Lôi Vận Trình bực bội gạt tay hắn ra: “Phong Ấn, rượu để em uống thay anh, anh đi riêng với anh ta đi!”

Lục Tự cười khùng khục: “Định chơi ăn gian à, cậu ta đã đồng ý là không có ý kiến gì rồi, em còn nhỏ nên anh sẽ không so đo đâu!”

Phong Ấn cũng cười không nói gì, đưa tay lên xoa đầu cô: “Trình Trình, có phải sợ rồi không? Đối với anh mà nói mười cốc anh cũng chấp nhận!” Bàn tay Phong Ấn trượt xuống gáy cô, kéo cô lại gần, thì thầm vào tai cô: “Anh đã nói gì, em còn nhớ không? Chơi không được thì đừng theo anh ra ngoài, chúng ta không phải người ở cùng một thế giới, em cứ cố ép buộc mình. Em khinh thường Hạ Viêm Lương đúng không, nhưng lúc này chí ít cô ta cũng không làm cho anh mất mặt!”

Thái độ thù địch của cô dành cho Hạ Viêm Lương bắt đầu ngay từ khi hai người qua lại với nhau, Phong Ấn hiểu rõ điều đó.

Trái tim Lôi Vận Trình như thắt lại, mắt trân trân nhìn anh, hai bàn tay siết chặt lại. Khóe môi Lục Tự khẽ nhếch lên, vẫy tay với Chu An Đạt: “Tính thêm năm cốc của cô bé này cho Phong Ấn!”

- Hài, lần đầu tiên có người chơi bẩn thế này đấy! – Chu An Đạt oán thán rồi bắt đầu pha rượu.

Lôi Vận Trình thở dài, cúp mắt xuống, nói: “Ai chơi bẩn? Chỉ có mười lăm phút thôi mà, tôi chơi đến cùng là được chứ gì!”

Lục Tự hào hứng búng tay đánh tách một cái rồi kéo tay cô vào một căn phòng nhỏ ở bên cạnh. Bên trong không bật đèn, rất tối. Lôi Vận Trình vừa vào bên trong đã bị Lục Tự ấn vào tường, tay nâng cằm cô lên. Lôi Vận Trình đã sớm có sự chuẩn bị, giơ tay lên chặn lại nhưng sức cô làm sao chọi lại một gã đàn ông trưởng thành? Tay cô nhanh chóng bị Lục Tự giữ chặt.

- Cảnh cáo anh chớ có động tay động chân với tôi! – Lôi Vận Trình lạnh lùng đe dọa, chẳng chút sợ hãi, điều này khiến Lục Tự hơi kinh ngạc, nhìn cô thăm dò qua ánh đèn nhập nhoạng:

- Có thể nói cho anh biết em thích Phong Ấn nhiều đến đâu không?

- Liên quan quái gì đến anh?

- Đúng là không có liên quan gì, chỉ có điều anh nói cho em biết, trong mười lăm phút này, anh có làm gì em đi nữa cũng được coi là hành động trừng phạt hợp lí! – anh ta cúi đầu: “Là Phong Ấn đồng ý đấy!”

Cô chẳng có cơ hội nói gì thêm đã bị môi anh ta bịt chặt lại. Phản ứng đầu tiên của cô không phải là phản kháng, cuối cùng cô cũng hiểu ra tại sao mình lại cảm thấy kì quái lúc ở rạp chiếu phim rồi: Phong Ấn từ đầu đến cuối không hề hôn lên môi cô…

Trong tim trào lên một cảm giác đau đớn như bị kim đâm, còn cả cảm giác tê tái đủ để cô cảm thấy thê lương.

Phong Ấn ở bên ngoài dưới sự cổ động của mọi người đã uống liền năm cốc rượu mạnh pha trộn. Thứ chất lỏng ấy chảy qua cổ họng, vào trong dạ dày, thiêu đốt toàn thân anh.

Chu An Đạt đưa cho Phong Ấn một cốc nước lọc: “Nếu có Hạ Viêm Lương ở đây, chắc chắn cậu thà uống đủ mười cốc chứ không chịu để cô ấy ở riêng với Lục Tự đúng không?”

- Thế ư?

Anh nhếch mép cười, Chu An Đạt vỗ vỗ vai anh: “Có đúng hay không tự cậu hiểu rõ!”

Phong Ấn liếc căn phòng nhỏ đóng kín cửa, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.

Trong bữa tiệc mừng ngày thành lập công ty, Lôi Khải dẫn theo vợ đi tham dự đến tận nửa đêm mới về đến nhà. Lôi Dật Thành đang ngủ lơ mơ trên ghế sô pha bị ông đá dậy: “Trình Trình đâu?”

Lôi Dật Thành dụi mắt giả bộ ngốc: “Đang ở trên gác đọc sách ạ!”

- Trên lầu đọc sách ư? – Lôi Khải cố ý hỏi vặn lại, đưa tay kéo cà vạt ra, bởi vì uống nhiều rượu nên mắt ông sáng quắc lên, ánh mắt sắc lạnh khiến Lôi Dật Thành phải rùng mình. Lôi Khải lúc này khó đối phó hơn bình thường nhiều.

Thương Tiểu Thuyền tẩy lớp trang điểm, vươn vai một cái rồi xuống lầu: “Con trai cưng à, tối nay mẹ chưa ăn no!”

Lôi Dật Thành như tội phạm nhận được lệnh đặc xá, vội vàng phi ngay vào bếp, tránh xa tầm tấn công của Lôi Khải: “Còn ít cơm đấy, cơm rang mẹ nhé!”

- Cũng được! – Thương Tiểu Thuyền nhón chân hôn lên mặt con trai một cái: “ai mà lấy được con trai ta thì thật là có phúc!”

Lôi Khải tìm đến số của Lôi Vận Trình, chần chừ hồi lâu chưa gọi đi. Điếu thuốc trên khóe miệng đột nhiên bị giật ra, thay vào đó là một quả nho đã bóc vỏ. Ông đón lấy chùm nho trên tay bà, bóc vỏ cẩn thận rồi bón vào miệng bà: “Con gái đúng là con của em, lì lợm khủng khiếp!”

Thương Tiểu Thuyền nhoẻn miệng cười, lông mày nhướng lên: “Lì lợm là cách nói của các anh thôi, cái này phải gọi là kiên trì! Em rất mừng vì nó giống em!”

Hồi đầu nếu không phải nhờ sự kiên trì này thì làm sao bà có thể khiến cho người đàn ông từng một thời là công tử hào hoa, phong độ ngời ngời như ông lại chịu ngồi bóc vỏ nho cho bà ăn như thế này?

Lôi Khải cố nén giận, Thương Tiểu Thuyền vuốt vuốt hai hàng lông mày đang nhíu chặt của chồng: “Em không cho rằng Trình Trình làm sai chuyện gì, anh cáu không hẳn vì chuyện nó muốn làm phi công mà cáu gì người con bé thích chính là Phong Ấn đúng không?”

- Anh biểu hiện rõ ràng thế cơ à?

- Còn phải biểu hiện hay sao, có dùng gót chân mà nghĩ cũng đoán được! – Thương Tiểu Thuyền bĩu môi: “Đàn bà cứng đầu, đàn ông nhỏ nhen; câu này quả không sai. Anh cứ nhất định phải trút hết thù oán với Phong Hạo lên người Trình Trình hay sao? Lá đơn đăng kí của Trình Trình em kí rồi. Em không biết nó với Phong Ấn sau này sẽ ra sao, chỉ biết nếu anh không để nó đi, nó sẽ tiếc nuối cả cuộc đời. Nhưng nó sẽ không hận anh đâu, vì nó là con gái của anh mà!”

Thương Tiểu Thuyền khẽ thở dài, cởi cà vạt ra cho Lôi Khải: “Cũng giống như trước đây nếu anh không cho em cơ hội ở lại bên anh, em cũng sẽ không hận anh! Nhưng sẽ nuối tiếc cả đời, có chết cũng không nhắm mắt được!”

Đôi lông mày của Lôi Khải nhíu chặt lại, đôi mắt thâm trầm đầy suy tư.

Bên ngoài nhà họ Lôi, người lái xe thuê đang đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Lôi Vận Trình nhìn chăm chăm vào cái đồng hồ hiển thị giờ, cuối cùng đồng hồ cũng hiển thị con số 0, cuộc hẹn hò cuối cùng đã chấm dứt. Phong Ấn ngả ghế xe ra, gối đầu lên tay, mắt nhắm nghiền nghỉ ngơi. Buổi tối uống nhiều quá, dạ dày như đang thiêu đốt.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, Lôi Vận Trình đã bình tĩnh hơn nhiều: “Anh đỡ hơn chưa? Có cần đi bệnh viện không?

- Không cần, không to tát như Lục Tự nói đâu!

Lôi Vận Trình cụp mắt xuống trong vài giây: “Em có chuyện muốn nói với anh!”

- Anh đang nghe đây! – Phong Ấn uể oải đáp.

Lôi Vận Trình mở cửa xe đi về phía bên Phong Ấn, kéo cửa xe ra: “Anh ra đây!”

Phong Ấn mở mắt ra, ra khỏi xe theo lời Lôi Vận Trình yêu cầu: “Nói đi!”

Anh một tay chống vào nóc xe nhìn cô. Trên môi cô đến giờ vẫn còn dấu tích của việc bị hôn, đấy là kiệt tác của Lục Tự. Phong Ấn lấy tay chạm vào: “Oái, sưng lần rồi, Lôi Dật Thành mà biết sẽ đánh anh chết!”

Phong Ấn tưởng rằng cô sẽ tặng cho anh một bạt tai, nào ngờ cô lại nhoẻn miệng cười: “Em sẽ nói với anh ấy đây không phải là do anh làm!”

- Thế thì cậu ta lại càng chửi anh ấy chứ! Lôi Dật Thành luôn lo lắng, bảo vệ cho em đấy, em có biết không?

- Thế nên anh và anh ấy đã thỏa thuận điều gì với nhau rồi phải không? – Lôi Vận Trình nhìn thẳng vào mắt Phong Ấn: “Thấy em khó mà bỏ cuộc? Ngoan ngoãn thi đại học, căm hận anh hoặc quên hẳn anh đi? Là như vậy có phải không?”

Câu hỏi thẳng thắn của cô khiến cho Phong Ấn ngây ra, con nhóc này nghĩ ra được những điều này khiến cho anh không khỏi ngạc nhiên: “Sao em lại có suy nghĩ như vậy?”

- Anh có dám nói là không phẠkhông? Gọi anh ấy ra đây đối chất đi! – Lôi Vận Trình lấy điện thoại trong túi ra làm bộ chuẩn bị gọi.

Cãi cọ là phương thức cư xử của hai người từ nhỏ đến lớn, nhưng Phong Ấn chưa bao giờ làm tổn thương cô, thế nhưng hôm nay thì khác, cô tin chắc rằng đó là do anh cố ý chứ không phải do bản tính của anh.

Phong Ấn không ngăn cô lại: “Trình Trình, anh chẳng ngại nói ra câu này, em không đáng để anh phải hao tâm tổn trí như vậy!”

Bàn tay cô siết lại thành nắm đấm, mặc dù đã xác định từ trước chuyện này nhưng nghe rồi vẫn khiến cho đau lòng.

- Chuyện tối nay không phải anh cố ý với em. Trước đây, anh ở trước mặt em với thân phận là anh em với Lôi Dật Thành hoặc là anh trai của em. Anh cũng có thể chăm sóc tốt cho em. Nếu em không muốn làm em gái thì anh chỉ có thể cho em nhìn thấy mặt khác của anh. Anh đối xử với phụ nữ từ xưa đến nay đều như vậy. Em là Răng Thép hay là một cô gái bình thường đối với anh có ý nghĩa khác nhau, em là một cô gái thông minh, chắc em hiểu ý của anh!

Anh đưa tay lên định chạm vào tóc cô nhưng cô đã tránh đi: “Em không hiểu, nếu em không phải là Lôi Vận Trình, anh cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì quan hệ của bố em và bố anh ư?”

- Chẳng liên quan gì đến người ấy hết, nếu như em không phải là Lôi Vận Trình thì đối với anh càng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là một cô gái xinh đẹp mà thôi. Anh cũng chỉ là có hứng thú với ngoại hình của em mà thôi! – Phong Ấn cố ý nâng cằm cô lên, ánh mắt dừng lại nơi bờ môi cô, vết đỏ trên môi ấy rất rõ ràng: “Em không hề hiểu anh, tình cảm quá mù quáng, chuyện tình yêu không phải đơn giản như em nghĩ đây, cần phải gánh vác rất nhiều thứ, ở độ tuổi của em thì chưa hiểu hết được đâu!”

- Nếu như đến độ tuổi mà em hiểu được thì sao? Dù gì em cũng phải lớn lên, anh không thể đợi em ư? – lúc nói ra câu này, Lôi Vận Trình không hề có ý cầu xin, anh chỉ nhận ra sự không can tâm và sự căm hận.

Tại sao anh phải đợi em chứ? Phong Ấn cườikhẩy, nhưng không nói ra, hôm nay cô phải chịu đựng quá nhiều cú sốc rồi.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .